Chào em, với câu hỏi của em, cô có gợi ý như sau:
- Người phụ nữ xưa không có quyền quyết định tình yêu và hôn nhân, số phận của họ hoàn toàn bị phụ thuộc.
Khổng Tử - triết gia nổi tiếng Trung Quốc xưa đã đưa ra thuyết “Tam tòng, Tứ đức”. Đây là các tiêu chuẩn cơ bản mà phụ nữ phải tu luyện để hoàn thiện mình.
+ Tứ đức: Công, Dung, Ngôn, Hạnh:
Công được hiểu là nữ công gia chánh, tề gia nội trợ, nuôi dạy con cái khỏe mạnh, chăm ngoan. Dung được hiểu là vẻ đẹp hình thức, dáng vẻ bề ngoài. Ngôn đòi hỏi người phụ nữ phải nhã nhặn trong lời nói, biết nói đúng lúc, đúng chỗ, đúng phép tắc. Hạnh là đức thứ tư, được xem là quan trọng nhất của người phụ nữ. Hạnh có nghĩa là đạo đức, lòng nhân hậu, sự thủy chung son sắc, giữ trọn nền nếp gia phong… Đức hạnh của người phụ nữ được thể hiện qua các mối quan hệ: quan hệ vợ - chồng, con cái - cha mẹ.
+ Bên cạnh “Tứ đức”, người phụ nữ chính chuyên, đức hạnh còn phải đảm bảo “Tam tòng”. “Tam tòng” nghĩa là, “ở nhà phải theo cha mẹ, lấy chồng phải theo chồng, chống chết phải theo con. Vẻ đẹp của người phụ nữ xưa bộc lộ trong tính chịu đựng, tần tảo, chịu thương chịu khó phục vụ gia đình chồng con.