Bà ngoại là người sinh ra mẹ tôi. Bây giờ bà đã già, ngoài 60 tuổi. Thân hình bà "thật gày gò". Nước da bà chai sạm, nhăn nheo lại. Nhìn bà như vậy chẳng ai biết rằng hồi xưa bà đã là người có nhan sắc. Mỗi lần về quê thăm bà, tôi đều được nghe những câu chuyện xưa cũ. Bà kể tôi nghe ngày xưa bà "cực khổ lắm" đòn roi của bọn thực dân quất tím người. Vậy mà bà vẫn phải làm việc cho chúng nó. Ngước nhìn người bà quá đỗi kính yêu, tôi thầm nhủ : "Nếp nhăn hằn sâu khuôn mặt, phải vết roi không, bà ơi? "